Tác giả Phạm Đạo, Chủ nhiệm CLB văn thơ Bưu điện
Chùm thơ viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp
1.VĨNH BIỆT BÁC (1) VĂN(2)
Thế là Bác đã ra đi
Trăm năm có lẻ còn gì tuyệt hơn
Cuộc đời Bác chẳng vàng son
Cái nhân, cái đức vẹn tròn tình
dân
Bác là “Thần dược” tinh thần
Cho bao thế hệ quân dân nước
này
Chúc cho hồn Bác cao bay
Ngàn năm
thương nhớ - một ngày cuối thu
Phạm Đạo (HN, 4h30 ngày 5/10/2013)
----------------------
(1)Tôi tôn vinh Đại Tướng là “Bác” sau Bác Hồ
(2)Đại tướng Võ Nguyên Giáp (anh Văn)
2. TỰA ÁNH SAO
Bác(1)
đã ra đi thật thế sao?!
Toàn
dân thương tiếc ruột cồn cào
Chiến
công lừng lẫy thời trai trẻ
Đạo
đức tuyệt vời lúc tuổi cao
Dân
tộc mất đi người tướng giỏi
Năm
châu vắng bóng vị anh hào
Một
thời chìm nổi không hề nản
Nhân
cách bác Văn (2) tựa ánh sao!
Phạm Đạo (HN,
5h00 ngày 6/10/13)
(1),(2) Đại tướng Võ Nguyên Giáp
3.
NGỌN LỬA DIỆU KỲ
Người cuối cùng thế hệ dựng nước đã ra đi
Ông về với tổ tiên thành NGỌN LỬA DIỆU KỲ
Cả dân tộc trong nghĩa ĐỒNG BÀO đoàn kết lại
Non nước Việt Nam sẽ mãi mãi vũng thành trì!
Hà Nội, 15h50 ngày 13/10/2013
Lê văn Sỹ, vụ phó vụ TCCB Bộ TT&TT
KHÓC ĐẠI TƯỚNG
Ôi! Tin đâu sét đánh
ngang trời, chúng dân bàng
hoàng, loài người sửng sốt.
Dẫn biết sống trên trăm tuổi, ở đời được mấy người, mà tin
đại tướng về trời vẫn vô cùng đột ngột.
Nhật nguyệt tối sầm, tú tinh mờ mịt, cả đất trời sầu thảm
đau thương.
Trong nhà ngoài ngõ, con trẻ người già, cả dân tộc quặn lòng rơi lệ.
Hồng Hà nước cuốn, Cửu Long lũ tràn; Trường Sơn bão nổi, Biển Đông sóng gầm, cả non sông cùng
gọi tên Người.
Cả thế giới kính cẩn nghiêng mình, khắp năm châu người người
nhớ tiếc.
Việt Nam
từ nay, thế giới từ nay, giống loài ta thiếu vắng một CON NGƯỜI -
Võ Nguyên Giáp.
102 tuổi, vũ trụ đổi dời, một mặt trời vừa tắt.
Có một không hai, đại danh tướng trên đời, trái tim lớn hôm
nay ngừng đập.
Trọn vẹn cả cuộc đời, sống vì nước vì dân, chết cũng vì nước
vì dân.
Ôi! Nhớ oai linh xưa,
Sinh ra lúc nước mất nhà tan, dân tộc lầm than đời nô lệ.
Yêu nước thương nòi, tinh thông kinh sử, chí lớn trong lòng
mong giải phóng quê hương.
Xếp bút nghiên lên đường tranh đấu, gặp Hồ Chí Minh thấy ánh
sáng soi đường.
Võ bị chẳng một ngày qua trường, thầy dạy sử mà cất làm đại
tướng.
Nơi rừng thiêng Trần Hưng Đạo, ba mươi tư chiến sỹ nông dân
chân đất, mà thấy rõ ngày mai, một đội quân điệp điệp trùng trùng.
Trong tay chỉ có súng kíp, súng trường, mà vững tin sẽ đập
tan hết quân xâm lược.
Thân thấp nhỏ mà oai phong lẫm liệt, Tính hiền hòa mà làm
giặc khiếp kinh.
Nơi Mường Phăng giá lạnh, bát ngải cứu hạ hỏa mái đầu, quyết
một lệnh khó khăn bậc nhất.
Điện Biên Phủ, đánh chắc, tiến chắc, thắng chắc, chấn động
địa cầu, bắt sống cả hơn chục ngàn quân, tướng giặc.
Cả non sông ngập tràn lời ca tiếng hát, mà Người chưa cho
mình được phép nghỉ ngơi
Bởi giặc Pháp chưa
rút hết về, giặc Mỹ mạnh hơn đã lại đang kéo tới nơi.
Cả dân tộc lại bước vào cuộc trường chinh mới.
Không có gì quý hơn độc lập tự do
Cả dân tộc lại đứng lên theo tiếng gọi Bác Hồ
Bao đêm theo dõi tin chiến trường, bóng Người bên bóng Bác
Người là anh cả của toàn quân, lấy chiến tranh nhân dân
thắng vũ khí tối tân đế quốc
Người đánh giặc không chỉ bằng súng đạn mà bằng cả lịch sử
dân tộc anh hùng
Địa cầu thêm một lần chấn động với Hà Nội- Điện Biên Phủ
trên không
Quật tan những “Pháo đài bay”, “con ma”, “thần sấm” - huyền
thoại không lực Hoa Kỳ…
Thống nhất non sông, tên tuổi Người tạc vào thế kỷ.
Đại tướng thiên tài mà xiết bao giản dị
Yêu thương chiến sỹ, trọng quý sức dân
Kiên cường lý tưởng, chung thủy một đời
Đức lớn như trăng rằm sáng tỏ, như sao khuê lấp lánh giữa
trời
Như hoa sen giữa bùn nhơ vẫn thơm ngát hương đời
Như ngọc quý giữa đất đen vẫn không vương vết cặn
Sống cho dân, mà chết cũng cho dân.
Đám tang ai giữa tháng mười, ngày Thủ đô giải phóng
Đường Hoàng Diệu kín chật người, nối nhau đi, im lặng
Biết bao người như tỉnh bừng giấc mộng
Đại tướng đã đi rồi,
hồn ta dựa nơi đâu?
Quảng Bình quê ta ơi, thương đau tan tác
Bao sỹ phu Bắc Hà bỗng nhìn nhau ngơ ngác
Bao quan tướng cúi đầu, bỗng giật mình hổ thẹn với lương tâm
Những đứa trẻ cuồng ngông bỗng trầm ngâm lặng lẽ
Tựa vai người cảnh vệ, những cụ già nức nở hồn nhiên
Đại tướng ơi, Người đã thành Thánh, thành Tiên, thành Đấng
linh thiêng
Cho dân tộc ta thêm yêu thương, thêm tin, thêm đoàn kết
Nén đau thương, xin dâng lời từ biệt
Trong lòng dân, Người không bao giờ chết
Đảo Yến chờ đón Người về yên giấc ngàn đời
Phù hộ cho dân tộc Việt Nam này, bừng sáng một tương lai.
11.10.2013
Trần Văn Sỹ