Lưu Trí Dũng
RƠI
Trời làm rơi chiếc
lá
Trên ghế đá công
viên
Người già đánh
rơi tiền
Ngay ở trong bệnh
viện.
Bao nhiêu người
lỡ nghiện
Rơi tiền theo
khói mây
Có một vài người
say
Rơi tiền trong
đáy cốc.
Cứ tưởng rơi là
ngốc
Rơi mất là trắng
tay
Nhưng rơi nhiều
cái hay
Như rơi phiền
rơi muộn
Rơi cái điều
không muốn
Để vươn tới
tương lai…
Thuý Liệu
MẸ VỀ TRONG GIẤC CHIÊM BAO
Mẹ ơi! Thu đã lại
sang,
Hàng cây đã ngả,
màu vàng nhớ nhung.
Mẹ giờ xa cách
ngàn trùng,
Đứng bên nấm mộ,
ngập ngừng con thưa.
Không gian im lặng
ban trưa,
Chỉ nghe tiếng
gió, như đùa tóc con.
Nhớ khi còn bé
còn non,
Chạy bám váy Mẹ,
lúc hờn lúc vui.
Nhớ sao những
lúc Mẹ cười,
Những khi thấy
các con cười vẻ vang.
Các cháu ngoan
ngoãn đàng hoàng,
Giỏi giang tiến
bộ, huy hoàng hiển vinh.
Mắt già vui đến lung linh,
Miệng cười rạng
rỡ, gia đình thật vui.
Bây giờ vắng tiếng
Mẹ rồi,
Các con các
cháu, về nơi Mẹ nằm.
Thắp hương trên
nấm mộ xanh,
Thì thầm khấn
mãi, lòng thành thiết tha.
Cháu cứ da diết
gọi Bà,
Con thì Mẹ hỡi,
ướt nhòa cỏ may.
Dòng sông nước
chảy bên này,
Hàng cây bên ấy,
nhớ ngày Mẹ đi.
Cây này vi vút
xanh rì,
Hỏi cây có biết,
Mẹ đi phương nào.
Mẹ về trong giấc
chiêm bao,
Gối đầm nước mắt,
Mẹ nào thấy đâu.
Mẹ ơi! thao thức
lệ sầu,
Đêm trăng chỉ thấy,
một màu nhớ thương…
Năm 2010.
Hồng Hạnh
TRĂNG GIẬN
Đêm nay trăng giận, bỏ đi đâu,
Để lại khoảnh trời, thưa thớt sao,
Để lại một mình ai bối rối,
Nhớ trăng tròn trịa, những đêm nào?