Năm sinh: 1925
Chánh quán: Diễn Hoa, Diễn Châu, Nghệ An
Trú quán: Hà Nội
Tác phẩm:
- Nắng thu (thơ), Nxb Văn hoá dân tộc 1998
- Quê hương (thơ in chung), Nxb Văn hoá dân tộc 1996
- Thăng Long (thơ in chung), Nxb Văn học 1996
- Thăng Long (thơ in chung), Nxb Văn học 1997
- CLB Thăng Long 1978-1998 (thơ văn in chung) 1998
- Bầu trời và Cánh sóng (thơ in chung), Nxb Lao động 2004
- Văn thơ Bưu điện (văn thơ in chung), Nxb Thanh niên 2005
- Có thơ đăng báo ở Nghệ An và Hà Nội
- Được giải thưởng thi thơ quận Đống Đa 1996, quận Cầu Giấy 2002.
Thăm mộ cụ Hoàng Thị Loan
Đường dài một chuyến thăm quê,
Xa xôi, lòng vẫn nhớ về cố hương.
Thành Vinh, xứ Nghệ yêu thương,
Rộn ràng người đến, chật đường xe qua.
Đường lên quê Bác xa xa,
Mây vờn Đại Huệ, là là khói sương.
Bao đoàn khách của thập phương,
Thành tâm đến thắp nén hương... cúi đầu.
Lắng nghe từng ý từng câu,
Từng trang lịch sử khổ đau của Người,
Nuôi chồng ăn học tới nơi,
Nuôi con, con đã nên người lừng danh.
Đôi vai gầy gánh một mình,
"Cái khung cửi nhỏ" nặng tình nước non...
Núi cao cây lá xanh rờn,
Ví như đức độ công ơn của Bà.
Bác đã về quê
Thành Vinh đỏ rực màu cờ,
Ngày vui đón Bác, ước mơ đã thành.
Hàng người nô nức vây quanh,
Cờ băng phất phới, thắm tình Nghệ an.
Bác ơi! Có biết chúng con,
Mừng mừng, tủi tủi, nước non nhớ Người.
"Núi Hồng" ngóng đợi phương trời,
"Sông Lam" thao thức ơ... hời... đò đưa.
"Hoàng Trù" vẳng tiếng thoi xưa,
"Kim Liên" sen nở, câu thơ ân tình.
Trên "Đại Huệ" một mình, Mẹ nhớ
Con yêu thương xa xứ... bồi hồi!
Từ nay Bác đã về rồi,
Thân thương Bác đứng giữa trời quê ta.
Vườn quả quê nhà
Bao kỷ niệm của thời thơ bé
Bên người thân cha mẹ yêu thương
Mái nhà tổ ấm quê hương
Đã theo suốt cả chặng đường ta đi
Hàng dừa xanh thầm thì như gọi
Vườn cau cao ngóng đợi chờ ta
Xum xuê vườn đẹp quê nhà
Hồng, chanh, chuối, bưởi, cam, na trĩu cành
Hàng ngày, vào buổi bình minh
Sương đêm còn đọng trên cành na tươi
Ta ra hái quả chín muồi
Mùi thơm vị ngọt ấm hơi quê nhà
Bao năm đã phải rời xa
Vườn cây trĩu quả... lòng ta nhớ hoài.
Lời người lính Mỹ
Tôi nhận Mẹ của đối phương là Mẹ
Chị của tôi, Bác sĩ Đặng Thuỳ Trâm
Tuy xa xôi mà nay lại rất gần,
Tôi đã có một gia đình người Việt.
Thuỳ Trâm chị người anh hùng nữ kiệt!
Nhớ những ngày gian khổ đã từng qua
Nhìn mộ phần mà hai mắt lệ nhoà
Bom đạn Mỹ đã thiêu đi tất cả!
Tôi đã biết trong âm u bệnh xá,
Giữa rừng sâu bao lần Chị cứu thương,
Tuổi thanh xuân Chị hăng hái lên đường,
Đã cống hiến trọn đời cho đất nước!
Rời Hà Nội tôi bùi ngùi cất bước,
Những phút giây thật bịn rịn làm sao,
Buổi chia tay lòng xúc động nghẹn ngào.
Hương hồn Chị linh thiêng xin hãy biết:
"Tôi em Chị, tôi đã là người Việt.
"Nhật ký thiêng" hãy chứng giám cho tôi
Cựu chiến binh của nước Mỹ xa xôi!"
Một thoáng Tây Hồ
Hơn sáu mươi năm lại đến đây
Đầu hè vãn cảnh đẹp hồ Tây.
Gợi lên kỷ niệm thời son trẻ,
Trên chiếc thuyền bơi uyển chuyển tay.
Tôi nhớ xưa kia đến chốn này,
Tóc thề áo trắng gió tung bay,
Cầm chèo khua nước quanh hồ rộng,
Cùng bạn vui đùa má đỏ hây.
Mặt nước Tây Hồ gợn sóng xanh
Du thuyền ngồi tựa ngắm trời hanh
Ráng vàng rực rỡ hoa chen lá
Ngói đỏ, lầu cao... gió mát lành.
"Trấn Quốc" chuông chùa văng vẳng xa.
"Nghi Tàm" nhộn nhịp gánh hàng hoa.
Nỗi niềm du khách bâng khuâng nhớ
Một thoáng Tây Hồ... nhẹ lướt qua.