Chùm
thơ Th.10.16
VĂN BANG
CÔ HÀNG
CÓM
Đường quê
hương cốm thơm nồng
Gặp em giữa chợ làng Vòng(1) hôm nao.
Em nhìn
như thể mời chào
Nụ cười ánh mắt dội vào lòng tôi.
Cốm em
xanh tuổi đôi mươi
Núm cau chum chúm như chồi lên cao.
Thắt lưng
hoa lý yếm đào
Người trong Tố nữ (2) chắc nào đã hơn.
Gói sen
thắt mấy cọng rơm
Như buộc tôi với giận hờn vu vơ,
Tay em
gói cả ước mơ
Cốm xanh,
xanh cả đường tơ lòng người.
Em rơi
ánh mắt nụ cười
Để tôi lầm lũi một thời vì yêu.
Ngoại ô
tan nắng ban chiều
Bóng cô hàng cốm yêu kiều ngẩn ngơ
Mài son
mượn bút đề thơ
Hình cô hàng cốm trong mơ hay là…
------
(1)Làng Vòng thuộc phường Dịch Vọng - Cầu
Giấy
có nghề làm cốm thơm ngon nổi tiến khắp kinh kỳ xưa.
(2)Tranh tố nữ, trọn bộ có 4 bức vẽ 4 cô
gái rất xinh đẹp .
LÊ VĂN KỶ
TẶNG EM NỮ THỢ MÁY VIỄN THÔNG
Hỡi em người thợ máy viễn thông
Qua tập san thấy em đẹp quá
Bên máy móc kỹ thuật nhiều kênh
Có đôi mắt dịu dàng
Có bàn tay mềm mại
Đang chỉnh máy viễn thông
Tâm hồn em là những bài ca
Giành cho máy, cho kênh tất cả.
Nghe chuông điện thoại gọi
Em nhấc máy trả lời
Máy tốt kênh thông
Anh nghe rõ không?
Mùa xuân đã về…
NGUYỄN BÁ HOAN
ÁC MỘNG
Đi vào con phố
Đèn đuốc lờ mờ
Tất thảy già trẻ,
gái trai
Đầu to mắt lố
Vào quán cà phê
Không tranh, không
nhạc
Hỏi đâu nhà hát
Tất thảy lắc đầu, mắt
trố.
Rẽ sang quán sách
Toàn là luật lệ
Toàn là hợp đồng
Nam, Bắc, Tây, Đông
đầy đủ cả
Hỏi đâu thi ca
Tất thảy lắc đầu, mắt
trố.
LÊ TIẾN HOÀNH
THƯƠNG LẮM HÀ
TĨNH MÌNH ƠI!
Hà Tĩnh mình ơi!
Nhiều đêm không ngủ được,
Nghĩ về người, lòng tôi thấy quặn đau.
Một vùng quê, sướng ít khổ cực lâu,
Mưa chi lắm rứa, nắng chi vỡ đầu.
Nước cuốn trôi, những cây cầu huyết mạch,
Nắng thiêu tàn, những búp lá trồi non,
Trong chiến tranh, mình là túi đựng bom,
Hòa bình rồi, mình vẫn “còi” vì khổ,
Bởi thiên tai, mình gánh nặng hai đầu.
Câu ví dặm, mình
nghẹn ngào thổn thức,
Đêm trăng rằm,
mình tiễn biệt người thương,
Không nói nhiều,
nhìn mắt mình tôi hiểu,
Giọt lệ buồn,
thương thương lắm mình ơi.
Hồng Lĩnh ơi! Núi
hãy cao hơn nữa,
Hứng mặt trời,
che vợi nắng cho em,
Sông La ơi! rộng,
sâu thêm chút nữa,
Đón nước đầu nguồn,
không cho lũ tràn đê.
Đừng nắng nữa, đừng
mưa nhiều thế nữa,
Đừng trút giận hờn,
bằng cái nắng, cái mưa,
Để quê mình, vang
mãi tiếng đò đưa,
Để quê mình, đẹp
mãi những vần thơ…