Cây chanh
Cây chanh anh trồng đã cỗi
Không hoa, không quả nữa rồi
Tóc mây lâu nay biếng chải
Mấy lần định chặt lại thôi.
Bài thơ cho một người
Người đàn bà dịu hiền
Vung một bài thơ như roi mây
Quất xuống cuộc tình thoi thóp.
Đã có một thời
Đó là cuộc tình đẹp nhất
Như huyền thoại
Trong thật giả khôn lường hôm nay.
Người đàn ông choáng váng
Đau đến mức không còn biết đau
Chôn cuộc tình bằng những đêm trắng
Bao giờ nấm mộ tình yêu mới đầy?!
Tôi hóa kiếp…
Tôi xé từng trang
quẹt que diêm
ba lần mới cháy
ngọn lửa liếm vào tờ giấy
trang giấy oằn lên úa vàng
những con chữ thành than
quằn quại!
Tôi hóa kiếp
cho những bài thơ
về một cuộc tình
như cổ tích
giữa thế kỷ
hai mươi mốt này.
Những bài thơ
sẽ đầu thai
sau một ngàn năm nữa
những dòng thơ
khôngcòn sợ lửa
không biến thành than
quằn quại
tim người!