Lời BBT: Nhà thơ Hồ Anh Tuấn,nguyên Hiệu trưởng,Trưởng phòng giáo dục,Phó
chủ tịch UBND huyện Cát Hải, Chủ tịch hội VHNT thành phố Hải Phòng. Hiện
nay ông là Chủ nhiệm CLB văn Thơ Giáo chức TP Hải Phòng. Để tiến tới kỷ niệm năm Du lịch Quốc gia đồng bằng Sông Hồng - Hải
Phỏng 2013, tác giả tuyển chọn một phần tác phẩm của mình, xuất bản Tuyển Thơ
" Tình yêu không biên giới ",với hàng trăm bài thơ hay viết về Quần
đảo Cát Bà-Cát Hải-Hải Phòng. Nhân chuyến đi giao lưu sắp tới của 3 Câu lạc bộ
: Văn thơ TP Hà Giang, Văn thơ Bưu Điện VN, Văn thơ Giáo chức TP Hải Phòng tại
Quần đảo Cát Bà xinh đẹp và thơ mộng. Chúng tôi trích đăng 2 bài thơ của Tác
giả Hồ Anh Tuấn, mời toàn thể Hội viên 3 CLB và bạn thơ gần xa đón đọc.
CÁT
BÀ TÌNH YÊU KHÔNG BIÊN GIỚI
Nơi em chờ anh
Cát Bà
Xứ thần tiên cổ
tích
Vịnh Lan Hạ bốn
mùa xanh ngọc bích
Mây trắng bay
theo cánh buồm bay
Sóng nhớ ai dào
dạt đêm ngày
Rừng nguyên
sinh trăng thao thức vòm cây
Sơn tiêu
hót,Kim giao xanh huyền thoại
Phong lan
buông,ong mật bay mê mải
Phố biển tầu về
gối sóng lân tinh
Phiêu lãng anh
qua Hang Cả,Hang xình.
Động Cô Tiên,Đá
Hoa, Trung Trang thơ mộng
Trong hoang sơ
có thiên đường cuộc sống
Chợt thấy lòng
thêm nhân hậu yêu thương
Đất gọi mời lữ
khách bốn phương
Cát Bà tình yêu
- tình yêu không biên giới
Trái tim đảo, trái
tim con gái
Mặn nồng người
ở, hút hồn người xa
Phía chân trời
ai gọi thiết tha
Mênh mông trời
xanh, mênh mông sóng biếc
Núi lội biển
như người đi mải miết
Chùm đảo như
chùm quả linh thiêng
Một vùng hoang
sơ, một vùng thần tiên
Ngư phủ thả
buồm hồng vào sương biển
Ảo giác rắc bùa
lót bàn chân anh đến
Để bến bờ
nghiêng ngả phút chia tay...
MẢNH TRĂNG BỜ CÁT
Chẳng hẹn đâu mà trăng
đã lên
E lệ dấu nửa mảnh vàng sau núi
Biển hồi hộp nhịp
triều lên bối rối
Ngực sóng vừa chạm tới ngực em .
Bao vui buồn thường
nhật bỗng quên
Trăng với nước mê hồn
hai đứa
Đêm dân giã thuở hồng
hoang mở cửa
Để cái hôn làm chết
lặng trái tim.
Anh và em gối bờ cát
dịu êm
Sau vũ khúc với thiên
nhiên cuồng nhiệt
Sóng vô ý kéo chiếc khăn xanh biếc
Em mượt mà hiện một
mảnh trăng rơi.
Ngỡ lạc vào cổ tích xa
xôi
Trăng tình tứ lẫn vào
mây huyền ảo
Chợt biển lặng trái
tim thì giông bão
Đêm dịu dàng thành ký
ức trăm năm.
Hồ Anh Tuấn