XUẤT XỨ MỘT
BÀI THƠ
Phạm Đạo
Tháng 3 năm 1998 tôi cùng anh Thọ
Phòng KHĐT của Học viện hẹn gặp ông Chủ tịch phường Nghiã Đô để bàn việc xin
đất xây dựng "Khu công nghệ cao" cho Học viện.
Đợi suốt từ 4 giờ 30 chiều tại một
quán trên đường Bưởi. Đầu tiên hai anh em cùng đợi, mãi đến 6 giờ tối ông ta
vẫn không đến, anh Thọ phải vào tận nhà ông ấy tìm. Một mình tôi ngồi trong
phòng buồn quá. Bên ngoài gió mùa Đông-Bắc tràn về, cây cối ngả nghiêng cứ như
chúng nó đang ôm nhau nhảy một điệu "van" nào đấy. Trời tối dần vẫn
chẳng thấy tăm hơi ông Chủ tịch phường đâu. Tôi hết đứng lại ngồi, đi đi lại lại
trong phòng, vừa đói lại vừa sốt ruột ... Thế rồi trong đầu nảy ra những ý thơ.
Tôi thi vị hóa ông già thành một người con gái đã hẹn nhau mà không đến thành
một bài thơ vui, lấy tên là " Chờ đợi"
Tôi nghiệm thấy một điều là dù việc
chung hay việc riêng, dù khó khăn vất vả thế nào đi nữa, nếu biết thi vị hóa đi
thì cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn. Và có lẽ cái sự chờ đợi ấy không chỉ riêng mình
tôi mà đối với rất nhiều người cứ chờ, cứ đợi,... để rồi vẫn một mình thôi !
Mời các bạn xem bài thơ ấy:
Chờ đợi
Một mình trong phòng chờ đợi
Hẹn rồi vẫn chẳng thấy đâu
Ngoài kia gió mùa Đông - Bắc
Đệm đàn cây cối ôm nhau
Điệu múa cuối đông rất lạ
Ngọt ngào cái rét tháng Ba
Một mình, vẫn một mình ta
Màn đêm vô tình buông xuống
Ngồi chán một mình lại đứng
Người mong vẫn biệt tăm hơi ...
Chẳng lẽ một đời chờ đợi
Một mình vẫn một mình thôi !?
Hà nội, 29/6/2001