Thơ Đào Vĩnh
Nhà thơ Đào Vĩnh
QUANG
KHẢI
ĐỌC "Ở GẦN
NHỚ XA"
(Tập thơ của Đào
Vĩnh
NXB Hội Nhà văn,
2012)
Đào Vĩnh không còn là
cây bút trẻ, chỉ tính đếm riêng đầu sách thơ, anh cũng có tới 8 tập. Từ bài thơ
đầu tay "Cần trục ADK" viết năm 1974 Đào Vĩnh đã có gần 40 năm cầm
bút. Vốn là một kĩ sư xây dựng đeo đuổi cái nghề "xây cho nhà cao, cao
mãi", đến khi rời khỏi chức trách quản lý mưa nắng công trường, thơ Đào
Vĩnh cũng thưa dần lối kể, tả trực diện để hình thành một kiểu "lãng
tử" sống và viết theo cảm xúc ngẫu hưng . Cứ hồn nhiên hình thành một
giọng riêng, tạng riêng, để dần đạt tới một dấu ấn đậm nét.
Đến tập "Ở gần
nhớ xa" này, tác giả dành riêng một phần "Phụ lục" gồm toàn
những bài thơ viết thuở "nhập môn", tuy thô mộc mà hồn nhiên, trong
trẻo, ân tình… ở cái tuổi mà người nào thành danh cũng cần phải chắt chiu, lưu
giữ.
Còn bây giờ, vẫn
những "Ngọn gió rủ rê" (ai rủ rê ai?) mà "nửa làng, nửa phố phân
thân"? Vốn tính ham mê đi khắp nơi khắp chốn để lại trong thơ Đào Vĩnh rất
nhiều địa danh, nhiều dấu ấn. Đang loanh quanh ở đất Vị Hoàng, Thành Nam, ở
Quất Lâm, phố Cháy Ý Yên quê nhà đã thấy anh "vọt" lên Sơn La, Điện
Biên, Cao Bằng, Hà Giang v.v… "Đang mùa hè khát khô Hà Nội/ Bỗng chuyến
tàu đêm quảng tôi xuống Phú Yên" (Ở Tuy Hoà) để rồi sau đó sống hết mình
với "Đi giữa Ban Mê"… Đến đâu cũng "ra" thơ, có nơi sáng
tác đến 2-3 bài một lúc (Đại Lải, Sơn La).
Thơ
Đào Vĩnh như bước kí hoạ, hoặc giống bức phác thảo với những nét chấm phá đôi
khi vội vã, tươi mới, nửa hướng ngoại, nửa hướng nội, trực cảm, trực ngôn.
Nhiều câu thơ cứ tưng tửng mà có sức gợi: "Rẽ đôi miền gió ướt đồng/ Sao
đêm thảng thốt trong lòng bàn tay" (Năm 1993 ở Ninh Bình). Một phát hiện
"Sông nơi này lạ lắm/ Sóng một mình vừa ngủ vừa dâng" (Đêm ở Cẩm
Khê), một tâm trạng "Sông Bằng, sông Hiến gặp nhau/ Mình ta lẻ với sắc màu
núi non" (Bên cầu Bằng Giang), một lối sống: "Biết tận cùng dâu bể/
Vẫn về đây lần tìm" (Quất Lâm). Hay một cách nói bất ngờ, thú vị:
"Một ngày thu đúng nghĩa dịu êm/ Nắng chểnh mảng, mưa còn ham góc bể/ Cành
cây sà, thấy người như muốn bế/ Mây che nhau khuất nẻo trốn tìm" (Dẫn mùa
thu).
Vốn
là người đa tình, lại đa mang, nhà thơ Đào Vĩnh cứ rủ rỉ tự vấn, tự ru mình,
đôi khi không giấu nổi… Như trước cửa biển Tuy Hoà: "Đẹp là thế, sao thưa
người xuống tắm/ Một nét chân thon cũng khó kiếm quá chừng", rồi đến cả
một "sự liều": "Tối đưa về với mẹ cha/ Sáng anh lại đón em qua
với chồng". Ngay cả chốn nghiêm trang "đi trẩy hội chùa Hương"
cũng chỉ chăm chăm vào "ánh mắt": "Tôi lặng im lễ Phật/ Câu Nam
mô vừa dứt/ Bàng hoàng em kề bên/ Mắt đen đa tình thế/ Xô liêu xiêu cửa
Thiền" (Ánh mắt chùa Hương).
Thơ Đào Vĩnh vì thế
luôn là sự phân thân, dùng dắng: "Nửa xa xăm, nửa lo toan sắp đặt",
"Nửa đậu bàn tay, nửa phía xa mờ" (Em với Việt Trì), hoặc: "Nửa
thiếu nữ, nửa trầm ngâm mệnh phụ"… Và vì thế, phải nhờ đến "Đồng ta
cứu rỗi" để tự cân bằng, mà bài thơ "Lục bát tìm người" có lẽ là
bài thơ khá trọn vẹn cả ý, tình với ngôn ngữ, hình ảnh dân dã nhiều gợi mở.
Ở phần II tập thơ,
"Lang thang chán lại một mình một chỗ" nhà thơ được dịp ngẫm ngợi và
triết luận (Vu vơ ngày dài, Lý luận, Huyễn hoặc, Tự do, Tự an…) tuy chưa cho
người đọc những phát hiện, khám phá lý thú, bất ngờ thật độc đáo mà thường là
cách khái quát "tự thưởng" trên "chiếu rượu" khuôn viên dân
dã: "Cộng đồng sâu sắc mà hời hợt/ Không nên chia tỉ lệ làm gì/ Ngày của
ngày, đêm của đêm/ Vỏ cây cũng, cần như lõi gỗ"… Rồi tự nhà thơ rút ra
điều tâm đắc nhất: "Về hưu muốn đỡ buồn/ Chỉ làm thơ là tiện nhất/ Viết
chưa hay nhưng dễ vận vần (!) (Lý luận).
Thơ Đào Vĩnh còn mảng
khá đậm viết về Di ảnh mẹ, về vợ con, các cháu, về quê kiểng nội ngoại với
giọng thơ bộc bạch chân thành, quen thuộc, phác hoạ tỷ mẩn và sống động chân
dung người thân, đó là hồn cốt của tác giả. Vẻ ngoài "lênh phênh",
lãng du thế nhưng vẫn là con người sống có trách nhiệm, chu đáo. Hết loay hoay
ghi chép về dòng tộc mình thành ấn phẩm "hoành tráng để đời cho con cháu
mình" (Tập ghi chép gia đình có tên "Năm tháng xa gần" NXB Văn
học 2012), đến mỗi khi tết về, đêm trừ tịch lại lọ mọ đi trông nhà cho con gái
ngược quê chồng ăn tết. Một mình một nhà, một mâm bát: "Rượu cắm tăm mình
bố" và nhà thơ chợt ngộ ra: "Thức dậy đã năm mới/ Sao vẫn lắm cũ
càng/ Mọi thứ đều dòng chảy/ Bố một mình trôi ngang" (Một mình) - rất Đào
Vĩnh…
Hà
Nội 01/2013
QK
|