CHÙM
THƠ THÁNG 5&6
Minh Tâm
GẶP LẠI HỌC TRÒ XƯA
(Tặng cựu sinh viên
Viễn thông Hà Giang)
Đò tôi chở khách sang sông,
Đò thì cập bến, khách không phụ lòng.
Thời gian xuôi ngược chờ mong,
Hàng trăm cây số, ngược dòng về đây.
Ngỡ ngàng giây phút đôi câu,
Thầy trò hội ngộ, biết đâu có ngờ.
Hà Giang xứ sở sương mờ,
Tôi mơ ước mãi, bây giờ là đây.
Đến nơi mới thấy trên này,
Viễn thông, Bưu chính, ngày ngày gian nan.
Các em lại rất vững vàng,
Báo thư vẫn tới, bản làng xa xôi.
Viễn thông mải miết dòng đời,
Hà Giang tình nghĩa, theo tôi về làng.
Phạm Khắc Chư
CHÙA TRẤN QUỐC
Long lanh gương nước
Hồ tây
In chùa Trấn quốc trời mây giao hòa
Cành xuân gió đẩy la đà
Đường chùa vui đón một nhà du xuân
Vào chùa thắp một tuần hương
Tay dâng lễ mọn thỉnh chuông lạy chào
Di đà đức Phật trên cao
Cầu mong cuộc sống dồi dào bình yên
Trên sân nơi trước cửa thiền
Bồ đề xứ Phật Tây thiên đón về
Nghĩa tình Ấn độ Găng đi
Phần vì Phật Tổ phần vì nước non
Đường trần tranh họa chữ son
Điều răn Phật dạy mãi còn ghi tâm
Mênh mang cảnh sắc đầu xuân
Bao người thấp thoáng vui chân vãn chùa
Thụy
Anh 2002
Hà Duyên
CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ THẾ
Có một thời anh yêu miền Trung
Nên trong thơ dáng đứng núi Hồng
Có sông La trong xanh làn nước
biếc
Có hoàng hôn trong đôi mắt trong
Nay trở về với biển quê hương
Với nắng gió Cát Bà dịu ngọt
Trái tim anh vẫn luôn xa xót
Bao bạn bè nằm lại với miền
Trung
Ngày không đùa với chuyện áo cơm
Đêm không quên phía trước khôn
lường
Vẫn chi chút cho thơ, cho đảo
Cho
niêm tin và cho quê hương
Thiếu
chi người vội vã đua ganh
Anh
bình thản trước muôn trùng bão tố
Anh
nâng niu cả giọng nói quê nhà
Cho
Hải Phòng phượng nở đầy hoa
Em vô
cùng cảm tạ biẻn bao la
Đã
cho em những bất ngờ gặp ngỡ
Để
lưu lại rất nhiều trong trí nhớ
Có
một người như thế là anh
Thu Hiền
VÌ EM LÀ HOA DẠI
Ai nói em không đẹp
Ai chê em không xinh
Sao em đứng một mình
Vì em là hoa dại.
Có mấy ai đã hái
Có bao người dẫm qua
Chỉ thầm trách mẹ cha
Đặt tên là Hoa Dại.
Bao mùa đông tê tái
Bao mùa hạ chói chang
Em vẫn đứng ngoài đàng
Vì em là Hoa Dại...
Xin cám ơn thời đại
Đã cho mình đổi đời
Hoa đồng nội em ơi
Cái tên yêu lắm chứ!
Em ngang hàng nhiều thứ
Em sánh vai nhiều loài
Hải Đường với Cúc Mai
Đâu còn chê hoa dại.
Hè
2009
Bích Hợp
TIẾNG CHIM TU HÚ
Tiếng chim Tu Hú xa vời,
Ngân nga tiếng hót một thời ấu thơ.
Nắng vàng độ ấy như tơ,
Sân nhà trải rộng, ước mơ xanh trời.
Mẹ hiền đem thóc ra phơi,
Thúng vàng Mẹ đổ, một thời long đong.
Mẹ đi khi lúa vàng đồng,
Con đưa tiễn Mẹ tấm lòng trẻ thơ.
Mẹ sao chẳng ở đến giờ,
Để cho đàn cháu, ngây thơ gọi Bà.
Tiếng chim năm tháng dần xa,
Mà con tưởng mới hôm qua tiễn người.
Bao mùa Tu Hú qua rồi,
Vụ chiêm lần thứ bốn mươi đang vàng.
Mẹ về vương chút khói nhang,
Tiếng chim Tu Hú, râm ran vọng về.
Mùa hè năm 1999.
Hoài Lan
Phương Lan
PẮC PÓ NHỚ NGƯỜI
Tôi đến hang Pắc Pó,
Thăm nơi ở của Người,
Những ngày đầu cách mạng,
Một thời đã xa xôi.
Nhìn thấy bàn làm việc,
Phiến đá giữa thiên nhiên,
Bên dòng suối Lê Nin,
Và thân quen núi Mác.
Giường Bác ngủ hằng đêm,
Phản gỗ liền một tấm,
Trong hang sâu tối ẩm,
Dò dẫm từng bước chân.
Gian lao vượt lặng thầm,
Nên non sông đất nước,
Pắc Pó đọng trong tôi,
Lệ rơi nhòa trang viết.
Ngày
19/5/2012.
Phương Na
QUÊ NGOẠI
Trời mưa, ăn mắm tôm gừng,
Chạnh lòng em nhớ đã từng ở quê.
Phú Xuyên chốn ấy đi về,
Bên triền sông Nhuệ, là quê chúng mình.
Tuy rằng không phải nơi sinh,
Sao em mang nặng, ân tình nơi đây.
Làng quê, nuôi dưỡng tháng ngày,
Học hành vất vả, để nay nên người.
Nhớ ngày kéo vó dưới trăng,
Ăn bỏng gạo nếp, hàng năm Mẹ làm.
Sân đình, tiếng trống vang vang,
Thiếu nhi làng Thái, xếp hàng dài xa.
Cùng nhau vui múa hát ca,
Tuổi thơ nay vẫn, theo ta tháng ngày.
Bao nhiêu năm tháng vơi đầy,
Ơn sâu nghĩa nặng, quê này mãi theo.
Thị Sâm
TRƯỚC TƯỢNG ĐÀI BÁC HỒ
Thành phố Vinh - Nghệ An
Thành Vinh đỏ rực màu cờ,
Ngày vui đón Bác ước mơ đã thành
Hàng người nô nức vây quanh.
Cờ băng phấp phới, thắm tình
Nghệ An.
Bác ơi! Có biết chúng con,
Mừng mừng, tủi tủi, nước non nhớ
Người.
“Núi Hồng”ngóng đợi phương trời
“Sông Lam” thao thức ơ ...
hời... đò đưa
“Hoàng Trù” vắng tiếng thoi xưa,
“Kim Liên” sen nở, câu thơ ân
tình.
Trên “Đại Huệ” một mình Mẹ nhớ
Con yêu thương xa xứ... bồi hồi!
Từ nay Bác đã về rồi,
Thân thương Bác đứng giữa trời
quê ta.
Tất Vĩnh
MÙA HOA EM
Cứ từng ngày, mỗi sáng ngang qua
Áo em lại thay màu sắc mới,
Và mỗi sáng, anh ngồi đứng đợi,
Đón
em về, đón cả mùa hoa.
Mai,
đào nở, màu tươi rực rỡ,
Gọi mùa xuân, ăm ắp tràn về,
Hoa bằng lăng, tím màu thương
Huế,
Em hoa gì? mà cháy giấc mơ!
Thoắt đã hạ qua, thu vội hết,
Đã sen tàn, cúc cũng thôi bông,
Thương em đang ngang mùa giá
lạnh,
Mong mỏi tháng ngày, hết gió
đông.
Em vẫn đẹp, dịu dàng sắc mới,
Có em như trời đất rộng thêm ra,
Và anh đợi, mỗi ngày anh đợi,
Có em về, là cả Mùa hoa.