Văn Bang
GÁI
LÀNG
Gái làng xưa - thủa đói nghèo,
Quần thâm váy đụp, gieo neo cuộc đời
Bàn tay gặp đất sinh sôi
Đào chua sung chát, long lơi má hồng
Gái làng hương bưởi nụ hồng
Mẹ cha dành dụm ấm lành cho nhau
Ta mình cái nghĩa nông sâu
Nỡ sao cắp nón qua cầu sang sông
Gái làng duyên thắm nụ hồng
Hội hè óng ả mặn nồng chốn quê
Sớm chiều đất mẹ chở che
Bát cơm hạt muối, lụa, the đỡ đần
Mẹ mong được “bát canh cần”
Gầu sòng múc cạn mươi lần bể Đông
Đồng sâu ruộng cạn cấy trồng
Ta mình chung bước gánh gồng đường xa
Gái làng - nụ mướp hoa cà
Tám thơm rau rệu, mạ già khế chua
Bày sàng bánh đúc riêu cua
Phấn son vẫn cứ là “thua” gái làng.
Ngày 02 tháng 10 năm 2010.
Nguyễn Bá Hoan
CHIỀU
TÂY NGUYÊN
Hoa Dã Quỳ đưa tiễn
Núi Ngọc Linh vẫy chào
Em Tây Nguyên bẽn lẽn
Mùa sau anh sẽ vào.
Kon Tum, ngày 07/9/2007.
Lê Tiến Hoành
QUY LUẬT
Cuộc vui nào, cũng đến lúc chia tay,
Dòng sông nào, cũng xuôi về biển cả,
Lá xanh nào, cũng rụng về với cội,
Bình minh rồi, cũng đến lúc hoàng
hôn.
Trên đời này, chẳng có gì là mãi mãi,
Chỉ có lời nguyền, gửi lại với thời
gian,
Chỉ còn danh thơm, là sắc màu nguyên
vẹn,
Một thời đã qua, một thời như thế.
Để lại cho nhau, niềm vui nỗi nhớ,
Lá xanh này, đã hết màu xanh biếc,
Cuối cuộc vui rồi, giã bạn tôi đi,
Cuối cuộc vui rồi, giã bạn tôi về.
Giờ chia tay, người ở lại tôi đi,
Dòng sông này, đang chảy về với biển,
Bình minh rồi, đã đến lúc hoàng hôn,
Thôi chào nhé! một chặng đường…
Mùa Thu, tháng 8/2003.
Lê Văn Kỷ
NHỚ MỘT THỜI
Nhớ một thời, học trường
Bưu điện Hà Đông,
Học bổng hai hai đồng, vẫn còn tiền
tiết kiệm,
Với người đẹp, một thời in dấu ấn,
Vân Hương ơi! Em còn ở đó nữa không?
Thế Hiệp xa rồi, đã về
Thái Nguyên,
Lớp bốn C cả cuộc đời thương nhớ,
Năm mươi năm rồi, vẫn họp lớp hàng
năm,
Ai còn, ai mất, sao không thấy về?
Nhớ những ngày sơ tán Cẩm
Khê,
Lớp học lưng đồi, hò nhau kiếm củi,
Quên sao những giờ phụ đạo,
Gió lạnh run người thầy vẫn đến với
chúng em.
Ôi! cả cuộc đời, biết bao
kỷ niệm,
Nhớ nhất một thời trường Bưu điện Hà
Đông!
Nguyễn Phượng Thúy
QUÊ HƯƠNG ĐỒNG VĂN
Thảnh thơi chắp bút viết bài thơ,
Phong cảnh Đồng Văn khá mộng mơ,
Tượng đá thầy trò ngồi núi Động,
Bia gang chồng vợ, đứng ven bờ.
Sông Lam ôm ấp, còn lưu luyến,
Rú Guộc vườn
cao cũng ngoảnh chờ.
Cảnh ấy, tình này nhiều vẻ tốt,
Văn bằng tiến sĩ, võ đề cơ(1).
---------------
(1) Võ đề cơ: một chức quan thời Phong kiến.