Không thay thế được
Tôi yêu một mùa thu trong trẻo
Một làn gió mênh mang
Một con chim lạc bạn.
Tôi yêu những tâm hồn mơ mộng
Thương những cảnh ngộ cô đơn
Thích nghe một bài hát dịu buồn
Đọc những vần thơ lãng mạn
Nhớ những đêm khuya tĩnh lặng
Trên chiếc thuyền nhẹ lướt trong trăng
Muốn đến với một mảnh đời trống vắng
Đang đợi chờ khát vọng yêu thương.
Nhưng… vẫn không gì thay thế được
Lời ru của mẹ hiền
Tiếng bập bẹ của đứa con thơ
Bàn tay chăm sóc của người vợ đảm
Mãi đằm thắm trong tôi chẳng nhạt mờ.
Cũng chỉ là… mà…
Cũng chỉ là một cái ao
Mà sao ai ấy khắc vào trong tim
Cũng chỉ là một ngôi đình
Mà sao đình ấy bắt mình nhớ lâu
Cũng chỉ là một cái cầu
Mà sao cầu ấy in sâu vào lòng
Cũng chỉ là một con sông
Mà sao ta lại nặng lòng vấn vương
Cũng chỉ là những con đường
Mà sao ta lại tiếc thương thế này
Dẫu cho mọi sự vần xoay
Lòng ta vẫn chẳng đổi thay chút nào
Mảnh hồn quê ấy ấm sao
Khoảng trời quê ấy thấm vào tim ta
Tình yêu sâu nặng ruột rà
Trăm năm vẫn thế!... đậm đà hương quê
Xa lâu cứ muốn tìm về.
Trường sơn quê tôi
Trường sơn ơi! Quê mẹ yêu ơi!
Có sông La nước xanh trong mát
Có cánh đồng bát ngát mênh mông
Đỉnh Tầm Sơn chùa Tằm gió lộng
Rú Rùa Vàng ngự điện Kim Quy
Voi quỳ, ngựa đứng gác uy nghi
Người qua lại nghiêng nón chào kính cẩn
Dân làng tôi hiền lành cần mẫn
Sống chan hoà sâu đậm tình quê
Gặp mặt nhau là cười nói hả hê
Cất tiếng chào: Ôông, bà, êênh ả…
Quê hương tôi ngày nào còn nghèo quá
Cơm nhà ai cũng chỉ hến với cà
Mà cuộc sống luôn chàn đầy tình cảm
Tối quây quần bên ấm nước chè xanh
Ai có điều may, ai gặp chuyện chẳng lành
Bà con xóm chòm đều cùng chia sẻ
Quên sao được một thời trai trẻ
Nhớ rất nhiều những kỷ niệm ấu thơ
Đêm trăng rằm thuyền lướt nhẹ dọc bờ
Bọn chúng tôi gẩy đàn ca hát
Buổi chiều hè dưới sông tắm mát
Ghẹo câc o giặt giũ trên bờ
Thăm thành Lục Niên cảnh đẹp nên thơ
Dòng thác đổ một màu trắng xoá
Có những hôm suốt ngày ròng rã
Câu cá tràu biêu vui quá là vui
Cũng có lúc lũ trẻ chúng tôi
Lội dọc khe mò tôm bắt cá
Có buổi chiều cùng chơi bóng đá
Quả bưởi tròn lăn lóc lại qua…
Không kể hết chuyện mình nơi thôn dã
Nhớ quá chừng nơi cắt rốn chôn rau
Công cha nghĩa mẹ ơn sâu
Họ hàng, làng xóm bền lâu chữ tình
Trường Sơn – Ninh Thái quê mình
Làng Thôông, làng Rải ảnh hình quê hương!
Quê hương! Trăm nhớ ngàn thương.