Tình mẹ
Chuyện kể rằng:
Khi mẹ cá Hồi mang thai
Phải ngược dòng tìm đến nơi sinh nở
Cá Hồi đẻ ra nhiều trứng nhỏ
Vào từng khe những tảng đá rất to
Sinh xong rồi, mẹ cá chết trong mơ.
Đời quá ngắn, nhưng làm nên trang sử
Của tình mẹ trao con
Tình mẫu tử muôn đời.
Sợi dây ký ức
Quê hương xanh mát rặng dừa
Con về thăm mẹ mà chưa thấy người
Xin mẹ lần cuối trong đời
Để con mở cửa thấy người bước ra.
Tóc người trắng tựa sương pha
Lặn trong ký ức đường xa hoá gần
Mẹ về mang cả mùa xuân
Ngôi nhà ấm cúng mãi cần cho con.
Bao năm giếng nước vẫn còn
Giậu mồng tơi vẫn xanh rờn trước sân
Bước đi mà dạ tần ngần
Trong rêu phong ủ dấu chân mẹ mình.
Đời con được ngắm bình minh
Xa xưa mẹ gánh một mình hoàng hôn
Sợi dây ký ức trong con
In hình bóng mẹ, mang hồn quê cha.
Rặng phi lao
Đi giữa rặng phi lao
Nghe ngọt ngào biển hát
Rễ mọc trong mặn cát
Mà sao lá xanh màu.
Cây trăn trở bao mùa
Bứt đi từng sợi nhớ
Yêu thương dồn lên lá
Thành sắc xanh dại khờ.
Chẳng biết tự bao giờ
Thuỷ triều dâng gặp gỡ
Biển xanh ngời thương nhớ
Sóng sôi lệ hẹn hò.
Thuỷ triều cứ vỡ bờ
Khiến vầng dương phải cảm
Hiện lên từ phía biển
Toả nắng thơm cho đời.