Bùa Yêu
Tiếp lời Ngô T.T.H
Uống Sơn La tưởng uống rồi
Lên Điện Biên lại hồng môi rượu cần
Sang Lai Châu thơ tuốt trần
Li bì bóng núi xa gần bóng em.
Đường hoa ban mướt hơi men
Lịm cây dây quấn tiếng khèn vân vi
Phải lòng nhau đá biết đi
Bồ quân bồ kết khác gì bồ nâu.
Nghe tin măng nứa uốn câu
Anh nâng lũ quét lên đầu thêu khăn
Nghe tin mành trúc hóa chăn
Sóng thần yêu cuốn anh săn khắp vùng.
Đàn môi, kèn lá giương cung
Anh nhằm rừng núi mông lung ngân dài
Biết đâu ngày một ngày hai
Vọng trăm vách đá lọt tai một người.
Uống là nuôi cớ chín mười
Gánh riêng ánh mắt nụ cười trong nhau
Phải lòng trước cũng như sau
Bùa yêu làm thuốc giảm đau, bước đường…
Nhìn sang bờ bên kia sông
Lâu lắm rồi ta mới nhìn sang bờ bên kia sông
Nơi triền xanh, miền xanh mía khoai ngô lúa
Nơi miền đất không ít lần thất hứa
Với riêng ta sống chết với mùa màng.
Ta không trách đâu, bên ấy cũng quê làng
Cuốc xẻng đắp đào suốt đời một lưỡi
Mòn vẹt thì thay, nuôi trâu làm ngựa cưỡi
Tiếng sáo tuổi thơ đút túi lũ mưa về.
Bên ấy cũng căng mình con đê
Mẹ rờ dẫm từng chút màu mưa móc
Cha dặn con lên xe hoa cười vui như khóc
Mỗi hoàng hôn một con nước đầy vơi.
Dòng sông mang phù sa chia đôi
Phần lắng lại, phần thì trôi dạt
Phù sa vẫn giống nhau từng hạt
Lâu lắm rồi ta mới nhìn sang…
Quê tôi, trích lục…
Từ ngày xa quê
Năm nào tôi cũng dăm bảy lần về
Giỗ tết đèn nhang hương hoa tiên tổ
Bố mất rồi, mẹ cũng sắp thành người thiên cổ!
Thời gian như nén hương biết đi
Cháy tàn rồi hóa ra lịch sử
Cây cọ cây chè quê tôi không biết chữ
Chỉ biết thay nhau trút lá để nuôi người.
No đói nhát gừng bếp đỏ lửa cho xuôi
Bán giường phản lấy tiền nuôi con học
Dẫu năm đôi lần bão sang tên búp mọc
Người quê thay chân cây cọ cây chè…
Năm nào tôi cũng dăm bảy lần về
Ước chữ mới ghi thêm vào trích lục.